Huế qua ống kính của Đào Hoa Nữ.CÂU CHUYỆN THỨ HAI:
Bên kia ống kính, luôn hiện ra những cảnh giới không lúc nào giống nhau, những cánh đồng, những giòng sông, những ngọn núi mờ sương hoặc có khi là một vực thẳm im lặng và bao trùm lên tất cả, bao giờ cũng vậy, là một chất thơ kỳdiệu và sâu thẳm giống như một tâm hồn.
Con đường nghệ thuật đưa tôi đi tới nhiều miền đất nước. Ôi làm sao đi cho hết được cái mảnh cong hình chữ S nhỏnhắng ấy trên hình quả địa cầu.
Một phút trái tim như ngừng đập, và tôi bấm máy. Không ai nhìn thấy tôi trong những tấm hình, bởi chính tôiđã tan hòa vào chất thơ trầm mặc kia, mà tôi gọi là Đất Nước. Hoặc cũng có thể gọi là hạnh phúc của đời tôi.